Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011

Nói láo-bản chất của lưu manh

Nói láo là nói những điều không thực, khác với nói dối, nói láo bao giờ cũng vì mục đích xấu sa.
Tuỳ theo vị trí của từng người, nói láo biểu hiện với những mức độ khác nhau, nhưng hầu hết mọi kẻ nói láo điều có một đặc điểm rất chung : giỏi ngoa ngôn và côn đồ.
Trong vấn đề Biển Đông, ai cũng thấy những người lãnh đạo Bắc Kinh nói láo hay đến cỡ nào, nói trắng thành đen, nói chó thành mèo, biến kẻ cướp thành nạn nhân, biến nạn nhân thành kẻ cướp v.v... Điều vĩ đại ở chỗ họ nói láo mà nhiều người nghe. Phải thừa nhận 'nói láo' được họ nâng lên ở một mức nghệ thuật-nghệ thuật nói láo, họ nghiên cứu hẳn hoi. Bởi vậy mà họ đã đúc kết : nói láo lặp đi lặp lại thì thành nói thật, và nói láo thì phải nói láo cho to.
Khi nói láo của họ không lừa phỉnh được thế giới, họ chuyển sang đe doạ những ai (nước nào) dám vạch mặt họ, đó đích thị là hành vi của những kẻ lưu manh. Tất nhiên, họ chỉ doạ được những nước nhỏ hay chính xác những nước có não trạng nhỏ.
Một nước lớn đúng nghĩa không thể là đất nước được điều hành bởi những kẻ lưu manh, theo đường lối lưu manh. Một nước nhỏ vẫn có thể mang tầm vóc lớn nếu bộ não của nó lớn hay chí ít không cam phận của một kẻ nhỏ, tất nhiên nó không thể mang bản chất lưu manh hay học những kẻ lưu manh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét