Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2011

Cái nặng của lòng thù hận

Xin trich lại mẫu chuyện mà đại văn hào Nga Leon Tolstoi đã kể :

"Có một người hành khất đến trước cửa nhà của một phú hộ để xin, nhưng tính tình ông phú hộ rất keo kiệt, ông giả vờ như không nghe thấy và ngoảnh mặt làm ngơ. Đến một lúc không còn chịu đựng được những lời van xin của người hành khất, thay vì bố thí, ông phú hộ lại ném một viên đá về phía người hành khất.

Người hành khất sững sờ giây lát trước hành động của ông phú hộ, rồi lặng lẽ nhặt lấy viên đá cất vào trong bị, lòng đầy hận thù và nhủ thầm rằng : “ – Được, ta sẽ giữ viên đá nầy, chờ đến một ngày nhà ngươi sa cơ thất thế, ta sẽ dùng nó để ném trả lại cho ngươi…”
Năm tháng đi qua, lời chúc dữ của người hành khất trở thành sự thật. Vì biển lận, ông phú hộ bị tướt đoạt tài sản và bị tống giam vào ngục. Người hành khất chứng kiến cảnh người ta áp giãi ông phú hộ, bàn tay ông không rời viên đá trong bị mà ông phú hộ đã ném cho ông mười mấy năm về trước, ông muốn ném trả viên đá ấy cho ông phú hộ để rữa mối căm hờn chồng chất trong lòng ông bấy lâu nay. Nhưng khi cầm viên đá trong tay chuẩn bị ném về phía ông phú hộ, người hành khất thấy gương mặt tiều tụy, đáng thương của kẻ tù đày. Bỗng mối căm thù dai dẳng trong ông chựng lại, ông từ từ cầm lấy viên đá thả nhẹ xuống mặt đường rồi tự nhủ “ …Tại sao ta lại phải giữ mãi viên đá nầy từ bao nhiêu năm nay? Con người phú hộ kia và ta, ai đáng thương hơn ai? Ai cũng có trong lòng nỗi thống khổ của kiếp làm người. Tại sao ta lại phải mang nặng mối hận thù mà rốt cuộc cũng chỉ là hư ảo…?. Một thoáng, ông nhìn viên đá nằm bên vệ đường rồi tiếp tục bước đi với tấm lòng thanh thản lạ lùng…Ông ngộ ra rằng :” Tha thứ là điều khó khăn nhưng cũng là điều cao cả nhất”"

Nguồn : Vẽ Đẹp Phật Pháp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét